Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Từ ngữ vốn gây nhiều ngộ nhận
Có thể ngộ nhận liên tiếp ngộ nhận.
Ngộ nhận tưởng chỉ là những con chữ
Nhưng bỗng đâu...
Nhân vật có thật với đầy đủ sống động mỉm cười.
Một đêm thức dậy là sự bàng hoàng
giữa ý tưởng và thể hiện thực tế
Trong cuộc sống và sự xa lạ của trang viết
Tôi luôn tự hỏi
Tôi đã đủ tỉnh táo chưa
Tôi đã đủ lạnh chưa cho một trái tim
Những câu hỏi đặt ra chỉ là cách
Để tôi không phải vướng vào một ngộ nhận
nhưng dễ giết chết người viết nhất
...Đó là ảo tưởng về mình
Tôi sợ mất tôi ...
Sợ lạc vào ở một nơi mà cả đời không tìm lại được
Vì tưởng rằng mình đã ở quá cao
Nhưng thực tế
có lẽ không hề có đỉnh cao nào
Mà tôi, chỉ là một người đam mê
Với từng con chữ cô đơn
... Ngơ ngác bên chân núi .

( Nhớ một ngày... 14.06.06)
04.07.10

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Gửi cho mây gió ngàn bay


Và thế đó, qua rồi những ngày giá rét tháng giêng ...Tháng mơ non cho chân đan rất nhẹ, cho đóa hồng rưng rức chín đỏ yêu thương .Tháng giêng trăng, mưa giăng trên môi , trên mắt . Tháng giêng một góc trời âu yếm... Tháng giêng mơ say và tháng giêng buồn mang vết thương đời diễm ảo.
Một đêm mưa bay, gió lay buồn từng cánh mỏng ...Có gì đó qua đi hụt hẫng rơi cuối trời đông . Có gì hiện hữu giữa cõi đời hư ảo .. Có gì không hả anh ?
Ngày đi, đêm đến, tháng năm trôi .Tình yêu chỉ là ngọn gió xanh xao bay qua đời người mà em như chiếc lá thu phai bay bay giữa dòng mênh mông đó. Một lần nhìn lại để nghe nhói đau vỗ về, đã bao lần chấp nhận triều dâng, đón sóng vỗ từng nhánh hư hao .Thế sao bổng dưng chiều nay, hồn chùng xuống như cung đàn lỗi nhịp . Chợt thèm một vòng tay, một môi hôn giông gió xa xa ...
Còn gì trong chiều nay ,có chăng tiếng thở dài miên viễn . Chút gió chút mưa thật khẽ giữa hồn đã quá đủ khơi dậy nỗi đớn đau mù lòa .
Trăng sao ơi ! thả làm chi những ánh vàng diệu vợi cho mê mệt mặt nước trùng xa, tình yêu thật gần như ngủ ngoan trong tầm tay nhưng ngàn xa cánh mỏi . Em đi bằng những bước chân mộng du đến thành phố hư phai để nhận lấy một ngày hiu hắt trong khoảng không .. một thương tích ngọt ngào yêu dấu .
Đón nhận đam mê với những cuồng si nghiệt ngã ..Dù biết rằng : ngày mai chỉ là chuỗi mịt mờ huyền ảo, ngày mai là mưa giăng kín mọi nẻo yêu thương . Ừ thì , em lội ngược về dòng sông cho một ngày thôi hoang thoải , cho ngàn sau vẫn còn gọi tên anh .
Những nhói đau xin một lần lắng đọng, môi gượng cười có hề chi khi tim rướm máu . Ngủ đi, ngủ mãi trong một mùa đông và những mùa đông sau nữa .Vẫn chia cùng nhật nguyệt những mỗi yêu thương tiềm ẩn đớn đau riêng, nỗi xót triều dâng hôm nay mang tên em mà anh bước vào hồn em bằng những bước nhẹ nhàng tàn phá .
Có lẽ, Anh chỉ muốn mang nụ cười đến chia cùng thế gian .Vậy mà nụ cười ấy đã bỏ em đi xa tít, chỉ còn lại lời thì thầm của biển .Trôi theo dòng nước mắt trong mưa .. Sóng xô em ngàn trùng xa xa mãi ...
Nhớ thương như vượt qua ý niệm về thời gian, nghe đau đau nghe vỡ tung giữa dòng mộng mị . Nơi xa xa đó ...chẳng thể nào anh biết ,chẳng bao giờ anh thấy hồn em đang giông gió . Có còn gì đâu ?
Đêm rộng cô miên.. Nhớ đến những nụ cười ngày qua , rồi tìm gặp ở đó một chút mật ngọt giữa đời. Nghĩ xa hơn lại tìm thấy tay mình trong vòng tay nghìn hụt hẫng. Giữa em và anh có bao nhiêu ngăn cách... Tiếng yêu em trao thật dễ thương, tinh khiết của lần đầu biết đến yêu thương, lời yêu em ngỏ đã rơi theo dòng nước mắt, như một lời tự thú buồn tênh .
Bây giờ mưa giữa đời nhau .. Cuộc đời thật với nhiều vai diễn, nhiều khắc nghiệt đi qua ...Tình yêu có là gạch nối giữa dòng đời vẫn luân lưu ?
Từ một ngày xa lắc em đã biết, biết đôi tay thừa không giữ được ước mơ .. biết nói gì, chia nhau những gì bây giờ nhỉ ? ngày cất tiếng yêu đã miên man nước mắt, đã bao lâu rồi sao cứ mãi thương đau .
Một đêm trăng nồng diễm ảo, một đêm em níu kéo từng phút giây như sợ ngày mai sẽ không còn thấy nhau. Muốn nói thật nhiều nhưng ngôn từ vô nghĩa .. giữa thinh không hôm nay, giữa lặng yên sau nầy .Em là ai ... ? những cảm xúc mù chân , những xúc cảm dường hóa thạch trong tâm. Nặng thật nặng sầu mang mang .
Còn đó tiếng ai thở dài bên khung cửa tiếp nối gởi theo mây ngàn bay, bay đi mây ơi ...
Lời đâu cho tháng giêng ,Tháng giêng yêu cuộn tròn ..mà có gì đâu , không âm vang, thời gian trôi mộng mị trên từng tiếng thở dài .. .Thôi đừng trở giấc , hãy để cho gió đi vào lãng quên .
Tháng mười hai như dải lụa đẫm sương xoãi dài ngoài khung cửa, những hạt nắng ngày nào đỏ ước mơ, có gì đó xanh xao chờ đợi, có gì đó gãy đổ hư vô .
Ừ !Không là gì cả những nhói đau , không là gì cả lời tự dối lòng như dòng sông từ bỏ phù sa, như mây ngàn ngừng trôi theo gió .. Em với khúc mơ xa và nỗi buồn thật gầy .
Tháng mười hai đến trong men từ biệt chếch choáng .Ừ thôi em về ! tháng mười hai sẽ đến môi em hờ hững khép lại . Ừ thôi ! khép lại những mong nhớ ngậm ngùi sẽ ngủ vùi ở một góc trời quên lãng .. Cho cuộc tình vỗ nhẹ cánh sương đêm .

(25.10.2010)

Ngày em phiêu du

Có một ngày ...
Ngày bỗng nhiên nắng ngọt ngào
Nắng tràn qua khung cửa
Và những nụ hồng rơi trên tóc em
... rơi trong tim anh
Ngày em thả mình phiêu du trên thảm cỏ xanh
trong giấc mơ miền nguyên thảo .
Ngày , khởi đầu cho buổi sáng
Em không muốn biết ..
Cuộn mình trong chăn , bướng bỉnh
À ! đó là bản năng tự vệ mà anh phải chấp nhận .
Thành phố sương mù, vẫn thềm xưa rêu phủ
Vẫn dịu dàng hòa lẫn trong cơn mưa buồn tênh..
Một cơn mưa ,hai cơn mưa và mỗi cơn mưa
đều có những ngôn từ ấm áp yêu thương.
Ừ ! em là cô công chúa trong tranh đi lạc
Rồi tình cờ trú ngụ trong trái tim phiền muộn của anh .
Bây giờ trời đã cuối thu
những cơn mưa muộn xao xác ..
Anh ,với những lí do riêng
mà biết đâu chừng cũng sẽ là mãi mãi
Vậy mà sao ,bỗng thấy bây chừ như quá xa xăm
Hay chỉ là ảo ảnh của một cuộc hẹn hò
Với những vì sao xa hun hút ..
Hoang tưởng một buổi hoàng hôn thật tím .
Tháng mười lang thang
như bàn tay ngoan mềm mượt
Tháng mười heo may,không một lời hò hẹn
Giọt nắng muộn đậu trên mái ngói rêu xanh .
Đêm ,trăng treo lơ lững xô dạt
những vướng víu nghiệt ngã đời thường
Có phải cuộc đời là cuộc mộng
Cho niềm đau buốt lạnh vào hư không
Và chiều hoàng hôn xa .. đã khuất bóng anh rồi .
(16.11.10)

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Trầm mặc

Dấu chân xưa in gót ngọc
Khép kín nỗi chờ trầm mặc nhớ thương
Lòng nghe trĩu nặng sầu vương
Không gian hờ hững buồn thương tháng ngày
Dòng Hương soi bóng trăng gầy
Ngồi nghe nỗi nhớ vơi đầy sắc không
Tình yêu ảo giác hương nồng
Buồn như một thoáng bên sông mưa về .

01.10.10

Chiều mưa một mình

Mưa rơi rơi mãi không nguôi
Mưa trong giấc ngủ mưa ngoài song thưa
Huế buồn chi rứa huế xưa
Bao nhiêu ký ức chiều mưa một mình .

(08.11.10)

(¯`•.○.••. .Ngủ đi em . . ••.○.•´¯)

Ngủ đi ...em

Tháng mười về vội vã
Heo may bên xác lá
Hờn giận và nhớ mong
Giăng kín trời thu sang .

Tháng mười ơi ngây ngô
Thổn thức vào giấc mơ
Lời ru ngân theo gió
Nồng nàn tôi ru em .

Ngủ đi ngủ đi em
Dòng sông trăng thơ mộng
Ngoan nhé cọng cỏ mềm
Ôm nỗi buồn ta say .

Ngẫn ngơ theo chiếc lá
Ru nỗi sầu úa rụng
Sóng sánh rượu tràn ly
Ướt đẫm mềm môi cay .

Dịu dàng theo cơn gió
Thoảng câu ca ngọt ngào
Nào ngoan ngủ đi nhé !
Cho nồng giấc bình yên .

(13.12.10)

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Trầm tích nỗi sầu

Trầm tích nỗi sầu
Gió buồn mưa ngâu
Nghe lòng buốt lạnh
Lá nào không rụng
Mưa nào không đau .

(06.11.10)

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Lời hứa -:¦:-º.·´¯)

Em với lời hứa hẹn
Cho sự đổi mới trong kiếp sống của mình
Lại giật mình với giấc mộng đêm đêm..
Khi tỉnh mộng, mọi việc chưa phải là xong
Vì giấc mơ này vẫn cứ
còn đang ngủ yên trong từng sát na ..
Thế cho nên
để xoá những lầm lẫn của mình trong giấc mộng là cả vấn đề .
Tỉnh mộng, không phải là một giấc mơ không còn dấu vết
Một chút giật mình trong giấc mộng
và một chút ,một chút không biết làm sao ..
Muốn xóa sạch trong tâm , nhưng làm sao xóa
Nếu bạn đã viết bao nhiêu bức thư
Làm biết bao nhiêu bài thơ cho mỗi giấc mơ .
Ừ thì, có gì tiếc nuối bởi một giấc mộng đã qua ..
Người đời không đơn giản
Trước một bài văn hay ,một vần thơ ấm
Mà lại bắt đầu lên đường tìm xem ai là tác giả ?
Tiểu sử và đời tư bị xới tung
Không biết có cần thiết hay không ?
Nếu hiện còn, phiền phức một chút thì
Hãy bình tâm cười xòa mới thật là ai khả đắc
Thì cứ vậy...
Ai bất khả đắc thì tạm yên
Dẫu biết ta vẫn còn nặng lòng bởi quá khứ còn đó
Đến không thể đến ,đi không thể đi
Có lẽ những giấc mộng con
thường sống trong một giấc mộng lớn .
Khi nào tỉnh giấc mộng lớn
Thì mọi nỗi phiền mới chính là hoa mộng.
Nói chuyện với một người không thể là ảo được
Bởi ,vẫn có một con người thật
Nơi một góc tâm riêng ... thật với cảm xúc.
Vì bạn có thể, không nói được ở vai diễn này
nhưng lại nói được ở vai diễn khác.
Vậy thì xin bạn đừng tìm hiểu quá kỹ làm chi
Bởi sự biết nhau quá rõ
Khiến những góc tâm còn lại không có dịp để nói lên.
Chỉ có thể nói : "Không" hay "nói Không được"
Giấc mộng đời người ..
không chỉ là bất khả thuyết
mà còn bất khả tư nghì, bất khả đắc, bất khả …
Đã biết là "bất khả "mà sao vẫn cứ tìm mọi ngóc ngách
Ấy đó là cái nghiệp của chúng ta .
Phải im lặng, bởi vì loay hoay không lối ..
Thế mà hay !và tự lúc nào
Đã , để trở thành Không .
Không Vô Ngã bên trong Quán Tự Tại
Mà cũng sẽ là bên trong của tất cả chúng ta ...
Anh có biết gì không ?
Anh có nghe gì không ?
Anh còn mãi trong tôi !

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

•♪ ... Ảo giác

Trời vẫn rất xanh
Nắng vẫn rất vàng ,trong vắt đến lạ lùng
Hình như mình đã xa cách nhiều năm ánh sáng
trên hành tinh đầy nước mắt .
Góc phố buồn mùa hạ
ô cửa nhỏ ,vẫn đóng cửa bốn mùa
đợi chờ yêu thương dưới gốc bồ đề .
Kí ức em trải dài theo dòng sông xa vắng
Chiếc lá vàng rơi trong sương sớm
Dường như mùa đông chìm trong giấc ngủ dại khờ.
Anh ngang qua giấc mơ
Bức tranh mùa đông tan tác
trôi bồng bềnh xa mãi nghìn trùng ...
Có nỗi đau hằn trên khuôn mặt
Có nụ cười lăn trên bờ vai
Có hạnh phúc như vạt nắng theo nhẹ cuộc đời
Hạt mưa buồn tan vỡ ...
Những nụ hoa vẫn nở trên con đường tắt nắng
Bầu trời rơi từng đoá sao ngơ ngác
Em mênh mông sa mạc
Em tự thiêu mình trong mịt mùng trống vắng
Đêm hư vô ...
Em chìm sâu vào giấc ngủ
Trăng mười tám không còn tròn nữa
nhưng vẫn sáng vàng qua khung cửa sổ
Và ở nơi ấy
Có một người thiếu nữ đang ngủ
với giấc mơ bốn mươi lăm năm .

(Trích từ một lá thư ...HnT)
(19.06.10)

((¯`'•.¸♥_ Đêm _♥¸.•'´¯))

Photobucket
Hương thơm cành hoa mỏng manh
Em ...
Tựa vào cơn gió đêm đêm
Mảnh trăng non ngơ ngác
cong nỗi nhớ ...
Tháng bảy mưa ngâu long lanh
Gió vẫn thổi mà nổi đau bay ngược
Làm sao trốn tránh
Nghe từng âm thanh buốt lạnh
Giọt nước mắt rơi rơi hoá thạch
Ngỡ như mình đang xa
... Một giấc mơ

03.07.10 "13:15"
Em về nhẹ tựa hơi sương
Bước qua lối mộng dáng tương tư chiều
Thẫn thờ đá cũng nhìn theo
Ngẫn ngơ hỏi gió đưa chiều về đâu

Dòng sông mây tím nhạt màu
Bâng khuâng con nước bạc đầu chơi vơi.
Hoàng hôn buông xuống lã lơi
Theo em về cuối chân trời xa xa...



Sóng ngừng vỗ tiếng thương đau
Tim em thổn thức trăng sầu nhớ nhung
Chút bâng quơ chút ngại ngùng
Ru tình em giữa bồng bềnh mây trôi


Hoàng hôn buông xuống lã lơi
Theo em về cuối chân trời xa xa.


(07.02.08)


HOÀI MONG

Trời xanh nắng vẫn rất vàng
Chia tay nhớ giọt rượu tràn khóe môi
Xa anh vắng cả nụ cười
Vắng dòng nước mắt bồi hồi tim đau

Tình anh như giấy phai màu
Mong manh như giọt bấc sầu cuối đông
Mặc cho ngày tháng đợi trông
Không còn anh để chờ mong tháng ngày

Biển chiều xám ngắt bơ vơ
Nén vào tim nụ ngẩn ngơ lạc loài
Nắng mưa em vẫn khóc cười
Buồn như chiếc lá cuối trời bay qua.

( 20.05.2008)

(¯`·.º-:¦:- Ừ thì ...

Ừ thôi như có
Ừ thì như không
Ừ thì ,thì cũng đành thôi
Nụ hồng theo gió rơi vào chân không ...

(08.11.10)

Lặng thầm đêm

Ô kìa chiếc lá ngoài sân
Nương theo làn gió xoay vần bên em
Thời gian lặng đứng bên thềm
Ngoài kia con dế khóc đêm vô thường .

(03.12.10)