Thứ Hai, 5 tháng 1, 2009

Hoa tím ngày xưa

Bây giờ trời đã sang mùa
Mưa rơi rét mướt nghe vừa vắng xa
Đêm khuya trở lạnh gió lùa qua mái tóc
Hương hoa tím ngày nào vẫn ở mãi trong thơ
Như một nỗi đợi chờ
Con đường tím màu hạnh phúc
Dòng sông tím buồn thơ dại
Em thả hồn trên những bước cô đơn
Tìm hơi ấm nồng nàn dẫu không quá một vòng tay
Mà sao nghe choáng ngợp cả trăng sao...
Tím dại trong sương mù
Tím mỏng manh trong hơi thở
Loang bay trong gió...
Nụ cười anh giọng nói anh vẫn dịu dàng trầm ấm
Và em nghe như những cánh hoa tím ngơ ngác
Rụng rơi
Gọi hoài những ngày nhớ
Gọi hoài ánh trăng đêm
Khuôn mặt anh ru tình ai một thuở
Cho em ngủ vùi trên mi mắt môi anh
Anh không đến
Em biết tìm đâu...?
Hoang mang niềm mong nhớ
Lạc loài trong miền ký ức
Mặc: trăng tròn, trăng khuyết
Em vẫn thắp ngọn nến
Đợi chờ trong im lặng
Em không buồn, không khóc nữa
Run run tay gầy
Chạm hoa tím
Ngày xưa... 07.12.07

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét