Nơi tôi đến cũng là nơi tôi khóc
Mảnh trăng rơi, rơi mất từ bao giờ
Tôi với ngậm ngùi cắn vỡ lời thơ
Xé toang cả những làn hơi của gió
Nơi tôi đến là nơi yêu thương nhất
Trăng cũng rơi, rơi mất chỉ còn sao
Linh hồn tôi hòa với sóng dạt dào
Theo dòng nước trôi về miền hoang tưởng
Nơi tôi đến hành tinh đầy nước mắt
Phải tìm anh, anh đi tự bao giờ
Khung cửa tình khép lại thuở xa xưa
Con đường cũ lá buồn ôm nhau khóc...
12.06.08
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét