Thứ Hai, 5 tháng 1, 2009

Con trăng lạc xứ


Trong bóng đêm
Những hàng cây lạnh lùng vươn dài
Hòa quyện khắng khít đan vào nhau
Cho tim ai cũng xao xuyến khôn nguôi...
Mùi hương loài hoa trắng thơm ngát
Góc phố buồn bã đợi anh
im lặng đau trên từng bước chân
Nỗi vô vọng trên từng hơi thở
Trái tim rạn nứt tìm con trăng lạc xứ
Nghe chim kêu lạc giọng một góc trời
Mới hay không còn thấy mặt người
Không còn thấy mặt trời
U buồn
Không trào nước mắt
Em về...Những cánh hoa chao chát rụng rơi
Trên con đường không lối...
Nỗi sợ hãi chảy mãi trong thân thể em
Đêm
Cách phân giây phút mà sao nghe buồn vời vợi
Rưng rưng từ đáy lòng
Rưng rưng từng giọt hao gầy
Em co mình
Trong thành phố xa lạ
Nặng trĩu lời mật ngọt
Em thả mình trên dòng sông anh
Dòng sông xa vắng
Em chìm mình trên bờ cát
Cát trắng buồn xóa tên nhau...
Bờ biển cô đơn
Hạt cát ngu ngơ nằm khóc
Em đắm chìm dưới sao khuya
Trong vô vọng em cầu nguyện
Đợi anh!
Em thu mình bờ vai gầy tê lạnh
Nhưng em vẫn đợi
Trong đêm tăm tối
Tình si hỡi!
Chìm dưới đất kia
Một người...đã chết đêm qua.

28.05.08

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét