Đường xa
Em về...
Thành phố bên sông
Khói sương ảo mộng
Đèn chong xa mờ
Dấu yêu trôi
Mang cả đêm sâu
Một khung trời lạnh
Trái sầu rụng rơi
Hồn em trong trắng như thơ
Rung động ngân vang em kiêu hãnh bên bờ đức hạnh
Cát ơi! hãy phủ mờ dấu chân anh
Sương ơi! hãy lấp đầy hơi thở anh
Và đêm ơi! xin...
Hãy lặng lẽ che bóng hình anh
Đêm đã nhấn chìm
Mảnh trăng non anh tặng
Mảnh trăng buồn thiếu hụt như đời em vậy
Không còn anh.
Thì ngày và đêm ơi!
Xin cứ dài vô tận
Thời gian xao xác
Hồn lìa rồi...
Em về uống chén rượu vàng
Nhấp môi nhỏ giọt rượu tràn khóe môi
Em say...em tỉnh
Nước mắt vẫn bốn mùa rét mướt
Ôi! cái lạnh xa người
Ai nào biết...? Ai nào hay...?
Có hay không _ còn hay hết?
Số phận tình cờ hay định mệnh trớ trêu
Nỗi vô vọng trên từng bước chân
Chảy theo dòng sông xa vắng
Đêm mộng mị
Nỗi đời chao nghiêng
Anh rất gần mà sao xa quá
Như đất xa trời
Như trăng rơi đáy hồ lối cũ rêu phong
Đường xa
Mưa rơi rơi…
Tháng năm thật buồn
Buồn vương mắt biếc
Dấu ấn trên môi
Anh đã để lại cho em
Bờ vai em gầy
Làm sao gánh nỗi
Đêm lạnh lẽo
Sóng lao xao
Chút tình hiu hắt bay
Khép lại những đêm vui
Khép lại những hạnh phúc
Khép lại những dấu chân
Thánh địa tình yêu chìm đắm...
Em đẫm mình trong cát
Ngủ vùi một giấc ngủ triền miên
Sóng vẫn vỗ rì rào
Mặn nồng bờ cát khóc
Em về...
Tận cùng nỗi nhớ
Lặng ngấm vào tim
Trăng trong đôi mắt
Sóng vàng mênh mông
Dấu chân trên cát hôm nào
Vẫn còn sương ướt bên trời nhớ thương
Một nữa...
Như hồn em một nữa
Dẫu không còn anh em sẽ cố quên
Quên đi tất cả
Bên trời hư ảo
Một đêm
Biển đã qua đời…
20.05.08
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét