Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2008

Ngày xa anh

Em giật mình ngơ ngác
Anh đã đi rồi sao...
Em choáng váng, đớn đau đến tận cùng
Rất khẽ...
Nước mắt em lạnh lẽ rơi
Run rẩy...
Em ngã quỵ trên đôi chân gầy
Cánh tay em bất động, tim em đau nhói
Người xa rồi...
Người đã bỏ em đi tím mãi chân trời
Người đành lòng sao? Người nỡ lòng sao?
Trên bờ cát trắng mịn màu hạnh phúc
Trong hoang vu tiếng cát gọi người
Sâu trong đôi mắt em
Ướt đẫm giấc mơ hoang
Từ rất xa...
Em gọi anh... gọi mãi không thôi
Khuôn mặt anh mờ nhòa dưới dòng nước mắt của em
Và trong đêm tối em vẫn gọi anh
Em gọi anh suốt đời...
Nức nở đau thương
Như tiếng kêu của loài chim Cuốc mất bạn tình
Tiếng kêu thảng thốt, kêu đến xé lòng
Dội vào thinh không, trả về hư vô
Những nỗi niềm xa vắng...
Và tiếng kêu buồn khắc khoải mãi miết
Đến tận trái tim anh...
Ở đâu đó...
Anh có nghe em gọi anh không?
Ngày ơi! Ngày quá mong manh thăm thẳm...
Đêm xa cách vời vợi hoang vu...
Gió ơi! đừng trầm tư bối rối
Mây ơi! Sao mãi hoài mênh mông
Em chợt nhận ra
Thân phận em như cỏ lau chiều
Màu hoa cỏ trắng pha sắc tím buồn như một cuộc chia ly
Huyền hoặc dưới bóng đêm
Em vẫn gọi anh
Gọi qua bốn mùa nhung nhớ
Chảy dài theo dòng sông xa vắng...
Trên những con đường có dấu chân anh
Trên những cánh hoa có dấu tay anh
Trong ngọn gió đêm vô màu có hơi thở anh...
Và em đã giữ lại để nhuộm lên bốn mùa
Chan chứa vị nồng say...
Yêu anh...
Trên đôi vai gầy
Run run...
Em có giấu trong lòng mình
Một niềm kiêu hãnh riêng tư
Mặc cho mưa gió...
Mặc trời lạnh giá...
Em tự làm ấm mình
Vẫn đợi chờ anh...
Trong bóng tối u hoài
Cây lau nhỏ như dáng em nhỏ mạnh mẽ...
Vượt đường xa...
Vượt qua cả định mệnh
Mỏng manh và nhỏ nhoi yếu đuối
Dang tay đón nhận những cơn gió dữ
Từ biển cả thổi qua cuồng nộ
Cỏ lau ở đâu trong trái tim anh?
Nụ hôn mềm tan vỡ...
Trong sự im lặng của anh
Nỗi u buồn vô vọng u hoài
Trong đôi mắt nâu đầy nước mắt...
Trong thế giới thuần khiết, cô liêu.
Em vẫn gọi anh
Gọi hoài...
Trong những ngày nhớ
Trong sự im lặng vô hạn của anh
Em vẫn gọi...
Gọi ánh mặt trời sưởi ấm tim ai
Còn riêng em lạnh lùng băng giá...
Anh ơi!
Xin anh đừng như màu trời vô tình
Xin anh đừng lạnh lùng như thế
Xin đừng quên em dù chỉ trong giây lát
Xin đừng để hồn em lưu lạc
Như những vì sao cuối chân trời...
Trong tim em
Có bốn mùa nhung nhớ
Em gom lại tất cả chỉ để tặng anh
Mà không ai khác
Dù chiếc gương đã vỡ...
Nhưng tình em không hề phai theo năm tháng
Tim em vẫn rực sáng sự yêu thương
Trong dòng sông anh
Trên bờ cát trắng của anh
Dù anh đã rất xa...
Dù anh hững hờ
Và dù anh đã làm xót hồn em...
Nhưng em vẫn còn đôi mắt
Miệt mài đợi anh....
mãi mãi đợi anh...
22.06.08

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét