Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2008

Nếu em tan biến vào hư không

Chiều nay trời trở gió
Những chiếc lá vàng
Bị cuốn tung xao xát
Đang gọi nhau dưới chân em.
Gió hun hút thật nhẹ
Không gian nhuốm màu xám bạc
Như những sợi tơ trời vấn vương
Đăm đăm nhìn bầu trời không còn xanh
Mây đen vần vũ ảo tưởng khuôn mặt
Một người mà mình hằng mong nhớ.
Ngọn gió thì thầm đùa trên tóc em
Và dòng sông lững lờ
Như không muốn trôi với chính mình.
Em có hiểu điều gì ẩn kín bên trong?
Ừ! Em cũng không hiểu được
Có ai bảo cho em biết
Em đang ở đâu...?
Anh ơi! bây giờ và tại sao?
Mảnh trăng non không còn nữa
Và những áng mây thu cũng đang tan biến.
Em chợt buồn với nỗi niềm lặng lẽ
Thương nhớ dòng sông năm nào...
Nơi chứa đầy hạnh phúc vô tận
Nơi gặp gỡ của sương gió và trăng đêm
Em ước sao không có chút ràng buộc
Để được đắm mình mãi trong dòng sông trăng ấy.
Anh ơi! tại sao?
Trong nhụy hoa có mật
Trong đời sống có nhạc
Và vì sao những giọt nước
Lại tuôn trào từ khóe mắt..
Sao tim em lại biết khóc
Và chúng ta đang ở nơi nao...?
Giả thử em không còn là em nữa
Chỉ là những bọt sóng.
Và nếu em tan biến vào hư không
Thì anh có nhận ra em không...?
Ồ! Không đâu
Vậy thì xin anh hãy rời xa em
Anh hãy đi đi...
Mà thôi __ đừng đi
Đừng rời xa em nữa anh.
Ngoài kia trời đã khuất dần sau đỉnh núi.
Cùng anh, em thường hay say sưa
Lặng ngắm cảnh hoàng hôn xẩm tím.
Sao ẩn mình sau ánh nến nhỏ nhoi
Và em khát khao trông chờ mùa đông
Mà ở đó... bầu trời xám ngắt
Mang theo những nỗi buồn vời vợi...
Chan chứa vị nồng say
Mùa đông đã qua rồi
Mùa đông trong em không còn nữa
Ngày lại ngày
Em vẫn chờ...
Chờ đêm trở gió
Chờ tiếng reo của những hạt mưa rơi tí tách trên lá
Cho em nghe như lời thì thầm anh ru em ngủ.
Giấc mơ nồng trong thân thể và linh hồn em...
Anh ơi!
Hãy trở thành ánh trăng lạc vào trong giấc mộng của em.
Nơi anh đến
Nơi anh bước vào xứ sở thần tiên
Với hằng đêm trong giấc ngủ đầm ấm yêu thương
Đêm đã khuya
Mảnh trăng non trong em cũng không còn nữa
Anh ở đâu...
Trong trái tim nhỏ bé này?
Em tự hỏi:
Thế giới của em có ngôn từ trong tim anh không...?
Em đã chờ... chờ anh...
Môi em đắng đắng thơm ngon đậm nồng đau khổ
Như mùi hương rượu hồng đào chưa uống đã say
Sâu trong mắt em một nỗi buồn không tên
Và nụ cười xinh đã bị xóa nhòa trong dòng nước mắt
Thành những con sóng dập dìu trong giấc ngủ bâng khuâng.
Hãy cầu chúc cho em
Đừng đợi, đừng chờ...
Đừng như núi đứng lại trông theo
Con sóng vỗ ngoài khơi với cả khối tình
Hạt mưa buồn tan vỡ
Sao em vẫn chưa thấy anh...?
Mệt mỏi đè nặng tim em
Đêm dần sáng...
Nụ cười của anh đâu đó đã nhạt nhòa.
Ánh dương về lấp lánh trên bãi cát vàng...
Và sóng biển vẫn mặn nồng dạt dào
Như hát mãi khúc hát vô thường
Giữa dòng đời trôi chảy...
Xin đừng hỏi em mang theo những gì
Em ra đi...
Hành trang là trái tim hoài vọng
Với đôi bàn tay gầy xanh xao nhỏ bé...
13.04.08

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét