Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2008

Lăng cô một chiều mưa

Em đến Lăng Cô
Một chiều mưa
Người đi nhưng hồn ở lại
Lòng buồn nên sóng biển cũng buồn theo
Những muốn đốt hồn mình cho tan chảy
Theo từng cơn sóng vỗ trào dâng
Mây và núi hoà nhau còn quyện mãi
Mà sao em cứ lạnh một niềm riêng
Anh đi mây núi chung tình
Em đi có biết ai hoài vọng...?
Loay hoay phận số bốn mùa thênh thang
Trời mưa buồn. lòng em lại buồn hơn
Huế có buồn... có mưa không anh?
Nơi đây từng hạt cứ từng hạt
Rơi xuống âm thầm ướt lòng em
Không còn anh vắng bặt tiếng cười
Không gian xám khí trời không đủ thở
Em chợt thấy mình như vô nghĩa Nghe u hoài lạc giữa dòng trăng tan.
Em phải về thôi...
Trái sầu còn giọt lung linh
Biển lên ý sóng hững hờ gió lay
Và em biết một điều: dù ở đâu...?
Bước chân em đi, em chỉ bước
Bước...bước hoài...chỉ vậy thôi
Bờ cát dài, tiếng sóng vỗ lạc loài
Trôi theo ánh mắt sắc màu đam mê
Bờ môi mềm run rẫy
Giọng ai cười ngọt ngào xao động
Ngẩn ngơ mái tóc buông lơi
Mây nghiêng sương xuống
Lệ tràn ướt mi
Em lặng lẽ nhìn bờ sóng vỗ
Cát khóc hoài nhớ dấu chân ai
Hoàng hôn chơi vơi tím buốt chân trời
Mặn nồng hương biển ngọt lịm bờ môi
Lời anh nói dịu dàng trong hơi thở
Thấm đẩm trong tim
Em in dấu tự bao giờ
Đêm quạnh quẽ
Biển trào dâng sóng
Em về thôi...
Ánh vàng rơi lả tả
Nồng nàn đêm yêu
Những ngón tay gầy xanh xao nỗi nhớ
Dấu xưa trôi
Ái ân phai tình ai một thuở
Xa rồi...
Người ơi!Tạm biệt những rặng phi lau
Tạm biệt những dây muống biển
Màu hoa của nhớ thương
Tạm biệt dã tràng
Tạm biệt con ốc nhỏ
Tạm biệt hoa mộng
Tạm biệt trăng sao
Em về
Trời đổ cơn mưa...
01.05.07

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét