Em về...
Nén tiếng thở dài
Bóng chiều vỡ vụn hạt sương lan mờ
Bầu trời đầy những vì sao
Người đến
Người đi mong manh như sương khói
Ảo tưởng vỡ hoa trong hạnh phúc
Em bơ vơ
Xót xa...
Nỗi buồn ngày em sống
Gượng nhẹ niềm đau
Hanh khô từng nỗi nhớ trong tim
Người đi sương khói xa vời
Trăng tròn hay khuyết mộng dài trong đêm
Người hỡi!
Vì sao nước mắt em cứ rơi
Vì sao...?
Sóng có thể xóa bao điều
Vì sao...?
Em không xóa được người
Vì sao em không thể..?
Hằng đêm _ hằng đêm
Thẫn thờ _ ngây dại
Tình yêu em
Như cánh chim vùng hoang mạc
Như bầu trời mộng ước
Sắc bình yên
Hạnh phúc ngày xưa
Vẫn trên giấc mộng mơ triền miên
Em hằng ấp ủ... em hằng vẽ
Em nhắm mắt
Thắp trắng ngọn sâu
Đêm đêm chờ ai...
Dù tình người đã xa
Và thiên đường trong em
Đã mất tự bao giờ
Người vô tình làm sao...?
Biển vắng đêm sâu thẳm
Nối bóng người xa hun hút
Gió gọi mời
Hàng cây như khóc
Đêm tàn phai
Cát trôi dạt thẩn thờ
Những vì sao yêu thương có còn?
Ngậm ngùi...
Trên từng dấu chân xưa
Em ngơ ngác...
Khờ dại chìm trong giấc ngủ trẻ thơ
Chìm trong ánh trăng cổ tích
Ngát hương mùi cỏ dại
Chìm trong hơi thở nồng nàn
Chìm trong ánh mắt đam mê
Chìm trong nụ cười mê hoặc
Khuôn mặt người
Thực hay ảo...
Nụ hôn mềm tan vỡ
Rơi xuống giữa khoảng không
Lạc loài xứ mộng
Hao gầy ánh trăng
Sương lan mờ
Và hồn em nghe đau
Xa người...
Nhớ thương biển cũng đành thôi
Nhớ thương người cũng đành thôi
Cô đơn...
Em gối đầu trên sóng
Trong đêm sâu
Em về...
Nước mắt cứ lặng lẽ rơi
Người như màu trời vô tình
Trong trái tim em
Hẹn hò tàn phai
Người đã đi...
Dòng suối tình yêu không còn
Lời chúc ngủ ngon mỗi tối không còn
Thời gian hạnh phúc
Như sương mờ mong manh
Linh hồn em lưu lạc
Ngôi nhà trắng
Rực đỏ khóm hồng lặng lẽ
Em xây cho mình nấm mồ trên cát
Chờ người...
10.06.08
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét